(VOV) - Tập truyện ngắn “Bay qua
giấc mơ” của Lê Thanh Chung là những trăn trở muôn thuở của đời người đi tìm
hạnh phúc.
Không
bao giờ tự nhận mình là nhà văn, không mong mình trở thành người cầm bút, với
Lê Thanh Chung, viết đơn giản chỉ là viết. Chị viết cho bạn bè, cho người thân
và biến nó thành món quà tặng của cuộc sống. Văn chương cũng giống như con
người. Ngòi bút trăn trở đầy suy tưởng, đâu đó lại pha chút nghịch ngợm và
ngang tàng giống như Hồ Xuân Hương đã khiến cái tên Thanh Chung nổi tiếng trong
cộng đồng mạng.
Ngay
từ khi tập truyện ngắn “Bay qua những giấc mơ” còn chỉ là những bài viết ngắn
trên blog “Gửi hương cho gió”, đã có cả nghìn blogger yêu thích. Thanh Chung
trước giờ chưa bao giờ có ý định xuất bản sách hay bán sách của riêng mình
nhưng với “Bay qua những giấc mơ”, chị lại có một tham vọng.
Thanh
Chung dí dỏm: “Được sự động viên, cổ vũ từ bạn bè, độc giả trên các mạng xã
hội… tôi lại một lần nữa ‘liều lĩnh tấn công’ vào văn học”. Bỏ toàn bộ tiền túi
cùng một số nhà hảo tâm để in cuốn sách, Thanh Chung muốn sử dụng cuốn sách để
gây quỹ hướng về những em nhỏ miền núi có hoàn cảnh khó khăn.
Cùng
với nhóm “Vì ta cần nhau”, Thanh Chung sẽ đi những chuyến thiện nguyện, mang áo
ấm, sách vở đến với thầy trò vùng cao. Giá sách chỉ khiêm tốn với 60.000/cuốn
nhưng Thanh Chung vẫn rất mãn nguyện. Chị chia sẻ: “Sách chỉ in có 2000 quyển
nhưng đã bán được gần hết. Mọi người vừa mua sách vừa ủng hộ. Đó đều là tấm
lòng giúp đỡ các em nhỏ vùng xa còn nhiều khó khăn”.
Chắp
cánh những ước mơ
Con
người luôn cần phải mơ ước. Ước mơ là động lực cho sự tồn tại. Những ước mơ nhỏ
nhoi, những ước mơ táo bạo cùng với những con người dám bay lên để biến nó
thành điều cao cả hơn.
Tập
truyện ngắn “Bay cùng giấc mơ” dày 200 trang với 36 câu chuyện, chẳng dài cũng
chẳng ngắn nhưng chứa đựng biết bao câu hỏi và trăn trở về hạnh phúc. Những
trĩu nặng trong tâm tư của một người phụ nữ có tài, giỏi giang trong công việc,
tử tế và vị tha trong khát vọng yêu và được yêu cứ như thế trải dài trên suốt
những trang giấy mỏng manh.
Những
câu chuyện của Thanh Chung luôn xoay quanh những mối tình dang dở, ngang trái.
Đó là những mối tình buồn nhưng rất đẹp, bởi nổi bật lên trên là sự tử tế, lòng
bao dung, không thù hận của các nhân vật với những kẻ làm mình đau đớn, lấy đi
hạnh phúc của mình. Trái tim sứt sẹo của những người phụ nữ như được ve vuốt
bởi bàn tay dịu mềm, làm tan đi những đớn đau. Có lẽ chính vì sự vượt lên những
giá trị bình thường, trên quan điểm về phận nữ nhi đã khiến cho những tác phẩm
của Thanh Chung có được sự truyền cảm sâu sắc.
Cảm
nhận về văn của Thanh Chung, có lẽ chỉ những người phụ nữ mới có thể thấu hiểu
được hoàn toàn. Thanh Chung đứng giữa đám đông để tìm ra những điểm nổi bật,
nhưng chị dùng con tim để cảm nhận đám đông đó. Thế nên, những tác phẩm của chị
sâu sắc mà lại gần gũi, thân thuộc.
Đó
là những câu chuyện tưởng chừng như chúng ta đã từng gặp ra, xảy ra ở nơi ngõ
phố nhà mình, nơi khu nhà chung cư. Cách kể chuyện thật hiền nhưng lại rất có
hậu khiến người đọc nhận ra được sự ngọt ngào mang tính nhân văn như Lạt
mềm, Chanel 5, Lá nghiêng, Vườn Tượng, Tình Thư… Những câu chuyện đi kèm
chi tiết mà kết quả của nó đòi hỏi sự đồng cảm của người đọc. Phải trăn trở,
phải trải đời mới có thể bâng khuâng, nhắm mắt lại mà hỏi rằng: “Hạnh phúc,
ngươi ở đâu?”
Hạnh
phúc đến với những nhân vật của Thành Chung thật xa vời. Mãi nhìn theo bóng
hình hư ảo để rồi như đuổi bắt cánh diều trên không trung. Hạnh phúc ở đâu mà
để người ta phải mãi kiếm tìm? Có lẽ nào, ở trong những giấc mơ, ta mới nắm bắt
được nó. Và rồi, ta sẽ bay lên, bay đến tận chân trời; ta sẽ được chắp cánh để
với tới thứ hạnh phúc đầy hư ảo ấy.
Ước
mơ hạnh phúc chẳng bao giờ giản đơn
Đọc
truyện ngắn của Thanh Chung cũng giống như nhấm nháp một món ăn mang hương vị
thôn dã. Đó là bữa cơm quê với rau lang luộc chấm nước tương cà, đó là miếng
khoai luộc tần tảo cả một mùa kiếm cơm. Đó là bầu trời mây trắng trong vắt nơi
người qua đường nghỉ chân. Đó là thành phố hoa lệ xứ người nhưng ta vẫn đau đáu
nhớ về bữa cơm rau…
Truyện
của Thanh Chung, có lẽ chẳng hợp với tuổi trẻ mơ mộng đầy sức sống. Đó là thế
giới của những người từng trải và luôn ngẫm nghĩ về những chuyện đã trải qua.
Những tình yêu chỉ còn trong hồi ức, nó cứ gặm nhấm ta từng tháng, từng ngày;
để đến khi nhận ra mới giật mình hoảng hốt, ta chẳng thể quay ngược lại thời
gian.
Những
câu “Giá như” cứ lặp lại, như nỗi đau quặn lên từng cơn. Người ta nhìn ra những
khía cạnh khác nhau, những con người khác nhau mà sao vẫn thấy thật gần gũi và
dễ hiểu.
Nhà
văn Kao Sơn nhận xét ở những trang đầu tập truyện ngắn rằng: “Muốn tránh né nỗi
sợ thì cách tốt nhất là đối đầu với nó. Và Thanh Chung – người đàn bà ấy đang
làm vậy. Chị khơi mào nỗi đau của mình ra, mổ xẻ nó, dùng dao cứa vào nó nhiều
nhát rồi đem ra phơi dưới ánh sáng mặt trời. Nỗi đau khi đạt đến cực điểm hình
như sẽ chẳng còn đau nữa”.
Thanh
Chung tâm sự: “Tôi không phải là nhà văn nên thật khó để có thể đem đến cho bạn
những áng văn lộng lẫy hay những câu chuyện có cao trào thắt mở. Nghề nghiệp
cho tôi đi nhiều nơi, gặp gỡ những con người và những nền văn hóa khác nhau;
chứng kiến những con người mà ranh giới giữa rủi – may, tốt – xấu, hạnh phúc –
khổ đau mỏng tang như sương khói. Tôi chỉ viết như một nhu cầu tự thân. Viết để
tin rằng, đâu đó dù còn nhiều vô cảm, tội ác nhưng lòng tốt của con người vẫn
lấp lánh pha lê”.
Nỗi
đau giữ lại thì càng đau, nhưng sẻ chia ra thì sẽ vợi đi bớt. Thanh Chung vẫn
đang mỉm cười với cuộc sống và tin tưởng vào lòng nhân ái con người như thế.
Mỗi chuyến thiện nguyện, mỗi một manh áo lại mang cho người không tự nhận là
nhà văn này thêm sự vững tin vào một ngày mai tươi sáng. “Bay cùng giấc mơ” là
tác phẩm mà Thanh Chung viết để “cúi xuống một lần gieo hạt thiện tương lai”./.
Thanh Thanh - VOV online
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét